QUÊ TÔI AI CŨNG CÓ MỘT DÒNG SÔNG BÊN NHÀ

Nhạc sĩ Hoàng Hiệp quê ở An Giang, một mảnh đất nặng phù sa khu vực miền tây-nam tổ quốc. Hẳn vùng quê sông nước Nam cỗ đã in vệt ấn đậm nét trong thâm tâm thức tuổi thơ ông, nhằm rồi sau bao tháng năm miệt mài nơi viễn xứ, hình hình ảnh con sông quê hiền đức hòa lại ùa về cam kết ức, kết thành gần như giai điệu sâu lắng, ngọt ngào!

*

Trở về loại sông tuổi thơ

Quê tôi người nào cũng có một loại sông bên nhà dòng sông quê gắn bó với tuổi thơ đời tôi Bao năm xa quê ấy vào mơ tôi vẫn thấy hôm nay tôi quay trở lại lòng thốt nhiên vui thấy sông không già

Sông vẫn in màu sắc mây Vẫn khi vơi đầy vẫn mang phù sa thẩm mỹ thêm buôn bản quê yêu quý Sông vẫn như thuở ấy Vẫn nhỏ đò ngang đón đưa người sang với từng đêm hát ru song bờ

Trong tim ai ai cũng có một dòng sông riêng bản thân Tim tôi luôn gắn bó với cái sông tuổi thơ con sông tôi tắm non con sông tôi vẫn hát con sông cho tôi đậm một tình yêu đất nước quê nhà

Sông cũng giống như người ấy có khi vui bi thảm có lúc hờn tị chỉ tình yêu tuổi thơ bắt đầu thấy Ôi những con thuyền giấy trong những năm tuổi thơ đã đi về đâu ? Ðể bản thân tôi nhớ nhung bây giờ.

(Sáng tác: Hoàng Hiệp)

Ai cũng có một quê hương, cũng đều có tuổi thơ đắm bản thân trong dòng sông êm đềm như lời ru của mẹ. Có lẽ rằng vì vậy mà, bài bác hát “Trở về dòng sông tuổi thơ” của Hoàng Hiệp tất cả sức lay cồn lạ kỳ.

Quê tôi ai ai cũng có một mẫu sông bên nhà dòng sông quê đính bó với tuổi thơ đời tôi Bao năm xa quê ấy trong mơ tôi vẫn thấy hôm nay tôi về bên lòng chợt vui thấy sông ko già!

Dòng sông quê đã dưỡng nuôi hồ hết tình cảm nồng thắm của tuổi thơ mỗi nhỏ người. Bài hát ban đầu bằng một giai điệu dịu nhàng với niềm trường đoản cú hào khôn cùng lạ. Niềm từ hào ấy không khởi nguồn từ những thứ không thấp chút nào xa của quê mình mà bắt đầu từ những điều hết sức dung dị. “Quê tôi” không tồn tại gì quý cả, chỉ tất cả những dòng sông chảy tràn vật liệu bằng nhựa sống, những dòng sông “không già” dù năm tháng vẫn đi qua!

Trải bao bề bộn của cuộc sống, bỗng thấy lòng rộn lên một nụ cười khó tả, vui vì chưng những thứ thân thuộc không hề thay đổi thay, không bị bào mòn giữa vòng quay tạo hóa.

Hạnh phúc thật giản đơn!

Có lúc, bởi vì mải chạy theo những được mất hơn thua, ta vô tình nhằm vụt qua tay phần nhiều điều rất là bình dị nhưng vô thuộc đáng quý. Tất cả lẽ, ta ít gồm dịp lắng lòng nhằm nghe giờ đồng hồ thở của loại sông, nghe điệu hát ru song bờ thương nhớ?! Ừ thì, sông vẫn lặng lẽ trôi, vẫn âm thầm mang phù sa làm giàu thêm cho quê hương yêu dấu. Sông vẫn mãi nhân hậu dù loại đời bao biến hóa chuyển, đổi thay!

Nhưng…cũng có những lúc sông dỗi hờn như… “người ấy”!

Sông cũng giống như người ấy gồm khi vui bi thảm có khi hờn tị chỉ tình yêu tuổi thơ bắt đầu thấy…

Có thể nói, dòng sông của nhạc sĩ Hoàng Hiệp hiện hữu với không thiếu mọi cung bậc của cảm xúc. Sự thăng hoa trong tâm địa hồn của nhạc sĩ đã khiến hình tượng âm thanh của ông dạt dào sức sống, có linh hồn!

Bài hát khép lại bởi nỗi ghi nhớ trào dâng. Ghi nhớ những con thuyền giấy, nhớ trong những năm tháng tuổi thơ, nhớ con sông quê và… chắc rằng cũng nhớ về… “người ấy”?! tất cả yêu quê hương, lắp bó với quê hương bằng tất cả tấm chân tình, tác giả mới có những cung bậc xúc cảm dịu kỳ như vậy. Để rồi, khi phần nhiều thanh âm của bài xích hát vẫn thôi không còn ngân vang, ta vẫn thấy rất nhiều thanh âm vào hồn bản thân dạt dào, rung động.

Cảm ơn nhạc sĩ Hoàng Hiệp, fan con xuất sắc ưu tú của quê hương An Giang đã cho tôi sống với phần đông giai điệu, số đông rung cảm hay vời!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *